[ĐOẢN VĂN] BẢY KIẾP – HỒNG CỬU

Bảy kiếp

Tác giả: Hồng Cửu

 Editor: Ngơ

05_800

 

0

 

Ban đầu  hình dạng gì?

 

Lại không thể nào nhớ được

 

1

 

Kiếp thứ nhất

 

Lúc ban đầu, chỉ là một đoá bồ công anh an tĩnh giữa mảnh rừng rậm rạp

 

Mỗi ngày, buổi sáng ăn ánh ban mai, lúc chạng vạng tắm trong nắng chiều, ban đêm yên lặng ngủ

 

Mỗi ngày cứ bình lặng trôi qua

 

Nhưng rồi có một ngày, một cơn gió đột nhiên quét đến, cơn gió bị cây bồ công anh nhỏ xinh hấp dẫn, không chịu rời đi, cứ mãi quẩn quanh bên cây.

 

Thật ra gió không có ác ý, chẳng qua là bị bồ công anh hấp dẫn. Nhưng mà, gió làm sao biết được, cây bồ công anh xinh đẹp yếu ớt lại sợ hãi trước những cơn gió lất phất kia.

 

Sau một thời gian chống cự, bồ công anh rốt cuộc cũng bị gió thổi tan.

 

Nhìn mình tan tành từng mảnh bay đi, bồ công anh vừa đau lòng vừa tức giận.

 

Gió, ngươi chỉ vì thoả mãn tính tò mò của bản thân, lại thổi bay thân thể của ta. Kiếp này ta chỉ có thể không cam lòng mà rời đi, nhưng kiếp sau, ta sẽ tìm ngươi lấy lại tất cả.

 

Gió hối hận tự trách bản thân. Gió nhìn trời hét lên, ông trời, ta nguyện kiếp sau bị nó trừng phạt, đền bù sai lầm kiếp này của ta.

 

2

 

Kiếp thứ 2

 

Đã qua bao lâu rồi? Hẳn là đã qua một vòng luân hồi.

 

Một cây nấm mọc dưới gốc cây trăm năm. Thế nhưng nấm đã bị thỏ cái trong hang động ăn mất đi một phần than thể.

 

Trong động còn một con thỏ đực, bọn chúng là vợ chồng ân ái.

 

Không biết vì cái gì, mỗi lần thỏ đực nhìn thấy nấm trước cửa động đều cảm thấy xấu hổ. Vì vậy hắn không ăn nó, cũng không gọi thê tử ăn nó, cho dù rất đói cũng không ăn.

 

Nhưng mà vừa rồi, thỏ cái rất đói lại thừa dịp thỏ đực không có ở đây, liền ăn nữa thân cây nấm.

 

Khôn ngờ kia lại là nấm độc. Khi thỏ đực trở về, thê tử đã chết.

 

Thỏ đực vô cùng bi thương, hỏi nữa cây nấm kia, vì sao độc chết ái thê.

 

Nấm run rẩy thân thể tàn tật nói với thỏ đực, nếu thê tử ngươi không ăn ta, mọi người đều không có chuyện gì. Nhưng nàng hết lần này tới lần khác ăn ta. Ngươi chỉ biết oán hận ta độc chết thê tử của ngươi, nhưng người có biết nàng để lại thân thể tàn tật này sao ta có thể tiếp tục sống?

 

Nhưng mà, ngươi độc chết thê tử của ta. Thỏ đực căm phẫn.

 

Nấm cười lạnh. Nếu vậy, ngươi có nhớ kiếp trước là ngươi nợ ta. Kiếp này thân thể ta mang độc, sống trước cửa nhà ngươi cũng là muốn tự mình đòi lại công bằng kiếp trước. Người nào ăn trúng ta phải chết, đó là mệnh của thê tử ngươi.

 

Thỏ đực nhớ lại kiếp trước. Nhìn thân thể thê tử cứng ngắc, cắn răng không cho nước mắt rơi lại nhìn nấm nói, kiếp trước là ta nợ ngươi, nếu kiếp này bị ngươi độc chết cũng không oán hận nhưng ngươi lại độc chết thê tử ta. Ta sẽ ăn hết ngươi, sau đó ta chết đi trả lại ngươi món nợ kiếp trước, đợi đến kiếp sau ta sẽ đòi lại ngươi món nợ giết thê.

 

Dưới tàng cây trăm năm đã không còn thấy nấm nữa. Nằm chắn dưới tàng cây là xác hai con thỏ.

 

3

 

Kiếp thứ 3

 

Ngày gì lại náo nhiệt như vậy?

 

Thì ra là chuyện vui của đời người.

 

Đã lạy thiên địa, đã bái cao đường, lúc này tân nương đang ở trong phòng, tân lang thân thể lại mềm nhũn té xuống.

 

Không hiểu rõ rốt cuộc là chuyện gì, tân nương đã thành quả phụ.

 

Suy cho cùng tân nương vẫn còn trẻ, mặc dù khi trượng phu còn sống rất yêu thương nàng, sau khi hắn chết nàng cũng rất thương tâm, nhưng mà sau những năm tháng tịch mịch một mình cuối cùng nàng cũng bị cuốn vào tình yêu.

 

Thế nhưng, đây lại là tình cảm cấm đoán, người đời dèm pha, người nàng yêu lại là em trai của trượng phu, tiểu thúc.

 

Lúc nàng và hắn đang hoan ái lại bị phát hiện. Nhưng chỉ có mình nàng chịu phạt.

 

Hắn nói, là chị dâu câu dẫn hắn.

 

Vì vậy nàng bị nghìn người chỉ trích,vạn người phỉ báng.

 

Mọi người đều không hiểu một người đoan trang, hiền dịu như nàng sao lại làm ra chuyện bại hoại như vậy?

 

Nàng cũng không giải thích. Nhu tình mọi ngày hôm nay trở thành thù hận.

 

Mọi người đều nói, nàng là ô nhục không nên sống nữa.

 

Vì vậy, hắn đưa rượu độc cho nàng,

 

Nàng nói, để ta chết được minh bạch.

 

Hắn cười âm hiểm. Giết huynh trưởng, câu dẫn chị dâu, sau khi hai người đều chết đi, gia sản mình ta độc chiếm.

 

Nàng cũng cười, nụ cười lạnh lẽo bi thương. Vậy tình cảm của ta và ngươi, chẳng lẻ tất cả đều là giả?

 

Đương nhiên. Hắn không chút do dự nói cho nàng biết sự thật.

 

Nàng ngửa đầu uống cạn chén rượu độc. Máu từ khoé miệng chảy xuống.

 

Nàng nói, kiếp này ta không hối hận vì yêu ngươi, có lẽ là do kiếp trước ta nợ ngươi cho nên chén rượu này ta cam tâm tình nguyện uống, nhưng mà ngươi phụ bạc chân tình của ta, kiếp sau ta ắt đòi lại.

 

Lúc ngã xuống, nàng cũng không nhắm mắt. Nàng muốn ghi nhớ người trước mắt để kiếp sau cho dù thay đổi hình dáng và giọng nói nàng cũng có thể nhận ra linh hồn của hắn.

 

4

 

 Kiếp thứ 4

 

Hải tặc hung hăn ngang ngược, quan phủ bất trị.

 

Nàng là nữ nhi bộ đầu, văn võ tuyệt nghệ, tài sắc vẹn toàn.

 

Tri phủ nói với bộ đầu, nuôi ngươi có lợi ích gì, chỉ có bọn hải tặc cũng không hàng phục được. Đến tháng ba, nếu như vẫn không bắt được, ngươi liền từ chức cùng người nhà chờ chết đi.

 

Nữ nhi nói với cha, để nữ nhi trà trộn vào bọn hải tặc quyết một trận sống chết còn hơn ở nhà chờ chết.

 

Bộ đầu không đành lòng nhưng không thể không đáp ứng.

 

Nàng trà trộn vào trong hải tặc

 

Thủ lĩnh hải tặc tuổi trẻ anh dũng, nếu không phải hắn đi và con đường tà đạo nàng sẽ xem hắn như một nhân tài.

 

Hắn đối với nàng rất tốt. Nàng hiểu như thế nào là tốt, dù sao nàng cũng không giống với loại tiểu thư đầu óc rỗng tuếch.

 

Nàng cũng càng ngày càng cảm thấy hắn thật sự là người tốt. Tâm từ từ dao động, nhưng nghĩ đến thân phận hắn, nghĩ đến tính mạnh người nhà, không nén được bi thương.

 

Cuối cùng nàng hạ quyết tâm, đem hắn giao nộp.

 

Quan phủ tiêu trừ hải tặc. Các quan viên cười còn dân chúng khóc.

 

Dân chúng nói, là cô nương nào gieo hoạ, vì sao lại ác độc như vậy, tặc là hiệp tặc, mà quan lại là tham quan. Người tốt bị người xấu giết, thế gian còn có công đạo không?

 

Lúc này nàng mới biết lỗi của mình.

 

Trước khi chém, nàng gặp hắn. Nàng khóc, hắn cười.

 

Hắn nói, ta cẩn thận cả đời, một khi động tình ngay cả mắt cũng bị che mất lại không nhìn ra nàng tới là có ý đồ bất chính. Kiếp này ta vì nàng mà chết là do kiếp trước ta nợ nàng, ta không oán, nhưng nàng hại huynh đệ ta mất mạng, bọn họ vô tội ta không thể không hận. Kiếp này đã định, kiếp sau ta sẽ đòi lại oán hận của kiếp này.

 

Nàng gật đầu. Kiếp này ta thiếu chàng, nguyện kiếp sau bù đắp.

 

Hắn bị chém, không lâu sau nàng cũng buồn bực mà chết.

 

5

 

Kiếp thứ 5

 

Nàng từ nhỏ hai mắt đã bị mù, nhưng dung mạo và tính tình đều tốt.

 

Lúc nàng mười tám tuổi, cha mẹ vì nàng kén rể. Nam nhân tướng mạo tuấn tú, chẳng qua vì gia cảnh sa sút, đến đường cùng mới phải ở rễ.

 

Nàng và hắn tương kính như tân, ân ân ái ái cũng qua hai năm.

 

Nhưng mà hai năm sau, không hiểu vì sao lại có trận đại hoả, đúng lúc hắn không có ở nhà, nàng tuy mù nhưng được cứu còn cha mẹ nàng lại bị chôn trong biển lửa.

 

Lúc nàng bi thương nhất cũng may có hắn ở bên yêu thương che chở, giúp nàng phục hồi tinh thần.

 

Sau đó, hắn đem nàng trở về cố hương hắn.

 

Nàng không nhìn thấy, lại chưa quen thuộc ngõ ngách, đi nhầm vào gian nhà trong tình cờ nghe được giọng nói của hắn.

 

Hắn bái tế cha mẹ. Hắn nói, cha, mẹ, đại thù đã báo, người hãm hại chúng ta đã bị chôn trong biển lửa, nhưng mà nữ nhi của họ….. xin cha mẹ lượng thứ, hài nhi đối với nàng là thật tâm, bây giờ không thể xuống tay được. Nàng là một cô gái tốt, việc xưa kia là do phụ mẫu nàng gây nên, nàng là người vô tội. Hài nhi muốn cùng nàng sống đến hết kiếp này.

 

Nàng tức giận xông vào

 

Nàng nói, ta từng nghĩ vì sao mắt của ta lại như vậy? rốt cuộc là ai đã làm sai điều gì mà ông trời lại trừng phạt trên người ta, không ngờ người làm sai là cha mẹ ta. Nhưng mà ta bị như vậy đã là sự trừng phạt rồi, sao ngươi lại làm hại song thân ta? Ngươi là trượng phu ta, ngươi bảo ta phải làm sao bây giờ?

 

Thân mình nàng mềm nhũn té xuống. Hắn phát hiện chiếc vòng tay của nàng đã không còn, trong lòng kinh hãi.

 

Nàng đau khổ nói, có lẽ là kiếp trước ta phụ ngươi, cho nên kiếp này ngươi đòi lại. Nhưng ngươi thương ta, yêu ta cuối cùng không thể ra tay với ta, chỉ có thể lấy người thân ta ra trả nợ.

 

Ta làm sao có thể oán hận ngươi? Thế nhưng người ngươi tổn thương không phải là ta mà là cha mẹ ta. Kiếp sau ngươi làm sao trả lại món nợ này cho ta?

 

Nước mắt hắn rơi xuống. Kiếp này là ta phụ nàng, kiếp sau nếu nàng không đành lòng đòi lại vậy thì tự ta sẽ trả lại cho nàng.

 

Nàng vô lực nhắm mắt lại, kết thúc cuộc đời không 1 chút vướn bận

 

6

 

Kiếp thứ 6

 

Trung thu năm ấy ở hội đèn lồng, hắn và nàng trong đám người lơ đãng đụng vào nhau.

 

Bốn mắt chạm nhau, thời gian như dừng lại, hai bên cảm giác quen thuộc phảng phất như đã nhớ lại hơn ngàn năm qua.

 

Nhưng mà hắn chưa từng thấy qua nàng, nàng cũng chưa từng nhìn thấy hắn.

 

Giống như một ma lực, hắn và nàng đều động lòng.

 

Sau đó, bọn họ bị đám người kia tách ra.

 

Trước khi thân ảnh biến mất, ánh mắt 2 người vẫn còn dây dưa, trong lòng khắc sâu hình bóng đối phương.

 

Sau đó, hắn và nàng mới biết gia tộc hai bên là kẻ thù truyền kiếp.

 

Tạo hoá thật trêu ngươi, thế nhưng tâm đã bị đối phương hấp dẫn.

 

Lén lút gặp mặt, lén lút vui vẻ đến cuối cùng vẫn bị phát hiện.

 

Tộc trưởng hai nhà nổi giận: sao có thể dung túng cho con cháu tội phản nghịch bất kính như vậy? Hai người bị gia pháp trừng phạt, quan hệ hai gia tộc càng thêm tồi tệ, đều đổ lỗi cho đôi bên bất chính câu dẫn con ta.

 

Bỏ mặc những đau đớn trên da thịt, bỏ mặc sự tức giận của hai gia tộc, tâm hai bên lại càng thêm kiên định với tình yêu.

 

Hắn trăm cay nghìn đắng đưa tâm phúc đến nhắn nhủ nàng, nàng có thể vứt bỏ tất cả cam chịu đi theo ta không?, nàng cũng tìm đủ mọi cách đáp lời hắn, thiếp nguyện đi với chàng, chàng là tất cả với thiếp.

 

Vậy mà, kết cục lại không phải là cảnh tượng tốt đẹp như nàng và hắn nghĩ.

 

Khi nàng hao hết tâm cơ mới trốn khỏi nhà, chạy tới đúng chỗ hẹn nhưng người xuất hiện là gia đinh nhà hắn.

 

Gia đinh nói, tiểu thư, người nghe chớ thương tâm. Tộc trưởng hỏi thiếu gia, nếu như bây giờ ta đem tất cả gia nghiệp giao cho ngươi nhưng điều kiện là không được cùng nàng có bất kỳ liên hệ nào, lập tức cùng biểu muội ngươi thành thân, ngươi có bằng lòng hay không? Ta cũng không biết thiếu gia trả lời thế nào chỉ là nghe thiếu gia nói tới đây báo cho tiểu thư một tiếng, thật xin lỗi, thiếu gia không tới được.

 

Tâm của nàng, trong khoảnh khắc đã vỡ thành ngàn mảnh.

 

Về đến nhà như một người mất hồn cũng không có từ chối việc hôn sự do trưởng bối làm chủ.

 

Ngày tổ chức hôn sự, gia đinh của hắn thương tích đầy mình, bị đuổi đánh, lại quên thân mình lao vọt vào phòng khách, gia đinh hét lớn, tiểu thư, xin người đừng gả.

 

Nàng bảo vệ hắn, nói, ngươi có chuyện gì từ từ nói.

 

Tất cả mọi người cũng không ngăn cản. Mọi người đều hiểu, tay nàng đã cầm sẵn cây trâm cài, mà hướng cây trâm kia đích thị là tân lang yếu ớt.

 

Gia đinh rơi lệ, nói.

 

Tiểu thư, ngày đó lời ta nói chẳng qua chỉ là ta nghe được một nữa, sau khi trở về ta mới biết, chuyện vốn không phải như vậy.

 

Ta không biết là ngày đó tộc trưởng ở trước mặt thiếu gia còn có thêm chén rược độc. Tộc trưởng hỏi thiếu gia, thiếu gia thật ra một lời cũng không đáp, chẳng qua là yên lặng uống rược độc sau đó lớn tiếng nói với ta đang đứng ở bên ngoài, thiếu gia bảo ta đi nói với tiểu thư một câu, thật xin lỗi, ta không tới được.

 

Ta liền chạy đến báo cho người, đến lúc ta trở về thân thể thiếu gia đã lạnh.

 

Mỗi ngày ta đều nghĩ phải đến nói với tiểu thư mọi việc, nhưng người ở nơi này canh gác quá kỹ.

 

Tiểu thư, hôm nay ta liều chết xông vào chỉ muốn nói cho tiểu thư biết, thiếu gia chưa bao giờ phụ tiểu thư, tiểu thư cũng đừng gã cho tên ngốc nghếch này.

 

Nàng nghe xong, cả người run lên cười vang, trong miệng phun ra từng ngụm máu tươi. Vậy mà vẻ mặt lại bình tĩnh như thế.

 

Nàng cười, lẳng lặng cười.

 

Nàng nhìn người đối diện nói, có thể đây chính là số mệnh của ta và chàng. Số mệnh đã định ta và chàng cả đời này dây dưa không có kết quả. Hoặc có thể ta và chàng đã sớm dây dưa từ mấy kiếp trước, nếu không vì sao ta lại cảm thấy mệt mỏi như vậy? Ta không có nguyện vọng gì khác, chỉ cầu ngươi chôn ta và chàng cùng một chỗ.

 

Mặc cho mọi người khuyên can, nàng lấy trâm đâm vào yết hầu mình.

 

7

 

Không phải là kiếp thứ 7

 

Ban đầu là hình dạng gì?

 

Bên cạnh là Thủ Thần – người đứng trên vạn thần, mà nàng chỉ là một tiên tử nhỏ bé động phàm tâm, chỉ vì lúc nàng đang chơi đùa trên tầng mây bị mưa đẩy rơi xuống nhân gian, gặp được nam tử kia, hắn che ô cho nàng mà bản thân hắn bị ướt sũn cả y phục.

 

Cho nên nàng lên thiên đình nói Thủ Thần, nàng không muốn làm tiên tử, nàng không muốn ở trên thiên đình, nàng muốn làm người phàm, muốn sống ở nhân gian.

 

Thủ Thần nói, ngươi làm như vậy có đáng hay không? Chỉ vì nam nhân phàm trần giúp ngươi che mấy hạt mưa, ngươi liền động lòng phàm vì hắn bỏ cả tiên giới sao?

 

Nàng kiên định gật đầu.

 

Thủ Thần nói, được rồi, ta có thể đáp ứng ngươi, nhưng ngươi nhất định phải cùng hắn trải qua đau khổ. Ta đem ngươi và hắn đánh vào sinh tử luân hồi, các ngươi nhất định phải trải qua 7 kiếp, ta sẽ cho các ngươi trải qua ân oán các kiếp, các ngươi nhất định phải vượt qua. Lúc ban đầu không biết cùng mấy đời ân oán dây dưa đến cuối cùng, nếu như các ngươi có thể ở trong vòng luân hồi, đạt tới cảnh giới sinh tử tương y*, ta sẽ thành toàn cho ngươi, nhưng ngược lại, ngươi sẽ bị đánh thành tro bụi. Ngươi vẫn muốn làm người phàm sao?

(*sinh tử tương y = sống chết gắn bó)

 

Tiểu tiên tử đã không khống chế được tâm của mình, tự dấn thân vào tất cả những khổ sở của mấy kiếp luân hồi.

 

Thì ra ban đầu là bộ dáng như thế này.

 

Nhưng mà nàng chỉ mới luân hồi sáu kiếp, kiếp thứ bảy đâu?

 

Nàng hoang mang nhìn Thủ Thần.

 

Thủ Thần nói, ta vốn an bài cho các ngươi bảy kiếp ân oán dây dưa, ban đầu nghĩ đến bảy kiếp ngươi và hắn vẫn oan oan tương báo nào ngờ ngươi và hắn càng ngày càng cuốn sâu vào, chỉ qua sáu đời đã đạt cảnh giới sinh tử tương y. Kiếp thứ bảy có hay không cũng vô nghĩa.

 

Ta thực hiện theo đúng lời hứa, cho ngươi thành người phàm.

 

Liền đem ngươi đến phàm trần coi như là kiếp thứ bảy. Kiếp này, ta ban cho ngươi và hắn ân ái hạnh phúc.

 

8

 

Thần ban cho ta kiếp thứ bảy

 

Khí trời thất thường, nói xấu là xấu, rõ ràng là trời đang trong xanh, lại phút chốc nổi giông.

 

Nàng cuống quít ngã nhào trên mặt đất.

 

Trên đầu đột nhiên xuất hiện một chiếc ô, cầm ô là một vị nam tử tuấn tú.

 

Hắn đem ô che trên đầu nàng, y phục lại ướt đẫm.

 

Hắn vươn tay trước mặt nàng, nàng đưa tay mình đặt vào tay hắn, hắn khép tay lại, nắm tay nàng bước đi.

 

Một chiếc ô, che phủ thân ảnh của hai người, dần dần đi xa

 

9

 

Hắn

 

Ngày đó, nhìn nàng ngã trong làn mưa, bỗng chốc ta có một loại cảm giác, như là đang nhìn một tiên tử không cẩn thận bị giọt mưa làm rơi xuống nhân gian.

 

Tim của ta thình thịnh đập loạn nhịp.

 

Ta tiến lên phía trước, dùng ô che trên đầu nàng, đưa tay đỡ nàng dậy, sau đó vẫn không hề buông tay.

 

Cho tới bây giờ, vẫn không buông tay.

 

Ta nằm mơ, trong mơ nàng là tiên tử trên trời, vốn không lo âu, sau đó lại đem lòng yêu ta, liều lĩnh đến nhân gian.

 

Khi tỉnh lại, vừa thực vừa ảo.

 

Những năm tháng sau này, ta nhất định sẽ yêu thương che chở nàng cả đời.

 

Bời vì, nàng vì yêu ta bỏ mặc cả tiên giới.

 

 

 HẾT

 

 

3 comments on “[ĐOẢN VĂN] BẢY KIẾP – HỒNG CỬU

  1. Pingback: List đoản văn và tác giả ~ Hoàn | Dreaming …

  2. Pingback: List đoản văn – truyện ngắn (HOÀN) | (◕︵◕)Thiên Nhai(。◕‿◕。)

Comt đi các nàng, cho ta thêm động lực nào!!!!!!!