[Đoản văn] Ta giấu ngươi ở nơi sâu nhất trong lòng 1

Ta giấu ngươi ở nơi sâu nhất trong lòng

Tác giả: Cố Tây Tước
Edit: Vô Phong

Chương thứ nhất

Lúc Chu Cẩm Trình gọi điện thoại tới, ta mới vừa tan lớp. Ta dạy Anh văn ở một trường đại học. Ta đến phòng làm việc để sách xuống, cùng các đồng nghiệp hàn huyên, vừa lúc xe của Chu Cẩm Trình đến dưới lầu.

Ta đi tới mở cửa xe ngồi lên ghế lái phụ. Người bên cạnh trước sau như một tây trang giày da, thành thục tháo vát. Hắn hướng ta cười cười, khởi động xe. Nam nhân này gần bốn mươi tuổi, thủ đoạn cùng tu vi đã thành tinh. Mười mấy năm trước ta đoán không ra ý nghĩ của hắn, hiện tại càng không.

Lần này, là hai tháng không gặp mặt rồi? Không biết hai tháng này hắn đang bận cái gì? Ta không suy đoán nữa, ta thậm chí cảm thấy, hắn không đến, ta ngược lại nhẹ nhõm rất nhiều.

Ta là đứa nhỏ bên họ hàng thân thích của mẫu thân hắn, thời điểm ta mười bốn tuổi, song thân bởi vì chuyện ngoài ý muốn qua đời, là hắn thu dưỡng ta. Lúc đó hắn cũng mới hai mươi bốn tuổi, mới vừa tốt nghiệp đại học, mới vừa được phân công đến đơn vị, nhưng bàn về vai vế ta phải gọi hắn một tiếng thúc thúc.

Mới đầu ta xác thực gọi hắn thúc thúc, trưởng bối duy nhất chịu thu dưỡng ta. Cho đến khi ta mười lăm tuổi kinh nguyệt đến, hắn thay ta đi mua băng vệ sinh, dạy ta dùng những thứ đó như thế nào. Ga trải giường dính máu của ta hắn cầm đi ngâm trong nước, giặt sạch sẽ.

Bắt đầu từ khi đó, ta không biết tại sao, không gọi hắn thúc thúc hắn nữa.

Ta mười sáu tuổi lên cấp 3. Thi đậu chính là trung học xếp hàng thứ nhất trong thành phố. Hắn mang ta đi bên ngoài ăn cơm chúc mừng, trong bữa tiệc ta nói với hắn ta dự định ở nội trú tại trường. Ta coi như là hỏi ý kiến của hắn, nếu như hắn không đồng ý, như vậy ta liền học ngoại trú. Nhưng hắn từ trước đến giờ sẽ không vì loại chuyện này lãng phí tâm tư, nhấp một ngụm trà, gật đầu nói tùy ngươi.

Cao trung là lần đầu tiên ta ở nhà ngủ tập thể, rất mới lạ, cũng thật thích, những người chung quanh đều rất nhiệt tình thoải mái, ta từ lúc kia bắt đầu cố gắng kết giao không ít bằng hữu. Ta trước kia đều một mình, nhất là mấy năm cha mẹ mới vừa qua đời, âm trầm không người nào nguyện ý thân cận. Sau hai năm ở cùng Chu Cẩm Trình, ta dần dần thay đổi mình, ít nhất không thể để cho hắn chán ghét, không thể để cho hắn có lý do đuổi ta đi, ta đã không có nhà để về, chỉ có hắn nguyện ý muốn ta. Ta chịu khó học tập, cũng giao tiếp với lão sư, làm việc ngoài giờ, kiếm một chút phí sinh hoạt, không muốn trở thành gành nặng cho hắn, cho dù về chuyện tiền bạc này hắn không coi vào đâu. Ngắn ngủn thời gian 2 năm, hắn đã ngồi lên vị trí thật tốt, hắn rất lợi hại, ta hiểu rõ.

Cao trung, những cô gái trong một phòng ngủ thường muốn hàn huyên tới rất khuya mới ngủ, các nàng nói không có gì hơn là nam sinh này tương đối đẹp trai, nam sinh kia thông minh thành tích tốt, lúc các nàng nói, trong lòng ta luôn luôn nghĩ, bọn họ dù đẹp trai nữa, dù thông minh nữa, cũng không mảy may sánh bằng Chu Cẩm Trình.

Ngày chủ nhật đầu tiên sau khi ở nội trú, ta về nhà, trong lòng là tưởng niệm. Nhưng hôm nay hắn lại không có ở đây. Ngày thứ hai, lúc ta đi tới phòng khách liền nhìn thấy hắn đang trong phòng bếp làm bữa sáng.

Buổi sáng kia hai chúng ta cùng nhau ăn điểm tâm, trên bàn ăn ta vẫn cúi đầu, hắn cầm tờ báo, vừa xem tin tức vừa ăn một chút điểm tâm, thong thả ung dung.

Đến cuối cùng hắn hỏi ta ở trường học mới thích ứng như thế nào?

Ta nói tốt vô cùng.

Chu Cẩm Trình cười cười, “Vậy thì tốt.”

Chương thứ hai

Cao trung năm thứ ba, ta dần dần sáng sủa, năm lớp 11, một bé trai thanh tú trong lớp viết cho ta một phong thư thật dài, hắn hi vọng cùng ta cùng nhau đi học buổi sáng, cùng nhau đọc sách. Khi đó trường học rất nghiêm khắc với việc yêu sớm, nếu như bị bắt được sẽ bị thông báo cho gia đình cùng phê bình xử phạt, vậy mà ta lại đáp ứng.

Ta cùng đứa bé trai kia rất câu nệ, ta không hiểu làm sao nói yêu đương, tuy nói cùng nhau đi học buổi sáng, cùng nhau đọc sách, nhưng chưa bao giờ nói mấy câu, càng không cần phải nói nắm tay. Thậm chí thời điểm ta cùng hắn ở cùng nhau, trong lòng suy nghĩ đến chuyện khác.

Sau một tháng “kết giao”, một ngày chủ nhật hắn đưa ta về nhà, thật ra thì ta cũng không vui sướng khi hắn làm như vậym, không thích hắn đến gần nhà của ta. Nhưng chúng ta là người yêu, hắn nói đưa ta về nhà là nên, sau khi ra khỏi cổng trường hắn trở nên tích cực lớn gan rất nhiều, ở trước cửa nhà hắn thậm chí muốn ôm ta, ta sợ hết hồn, lui về phía sau, vừa lui vướng phải bậc thang, ta liền như vậy ngã ngồi ở trên mặt đất.

Chu Cẩm Trình vừa lái xe vào, hắn xuống xe nhìn thấy ta, lại nhìn nam sinh kia một chút, không nói gì.

Ta nhìn hắn đi vòng qua ta, đi vào trong nhà, ủy khuất muốn khóc. Bạn trai của ta bị hù sợ, hắn cho rằng ta ngã đau, lo lắng đỡ ta dậy, “Thanh Thanh, không sao chứ?! Thật xin lỗi, ta về sau không như vậy!”

Thời điểm ta đứng lên nói với hắn: “Cám ơn ngươi đưa ta trở lại, ngươi đi đi.”

Hắn nhìn ta thật muốn khóc, cũng không dám nói thêm nữa, “Được rồi, thứ hai chúng ta gặp lại ở trường.” Hắn vừa đi vừa quay đầu lại, ta cho đến không nhìn thấy thân ảnh của hắn mới xoay người vào nhà.

Mở cửa đi vào liền nhìn thấy Chu Cẩm Trình ngồi ở trên ghế sa lon xem tin tức, trên tay đang cầm một ly trà. Ta không chào hỏi liền trở về phòng.

Hắn sau lại tới gõ cửa gọi ta ăn cơm tối. Ta không để ý, hắn cũng không kêu nữa.

Ban đêm lúc ta ra ngoài, nhìn thấy hắn dựa vào trên ghế sa lon ngủ thiếp đi. Ánh đèn bàn u ám cùng ánh sáng trên TV chiếu vào trên mặt của hắn, gương mặt vốn đoan chính ôn nhã lại không khỏi có lực hút. Hắn mới hai mươi tám tuổi, nhưng thoạt nhìn cũng đã có chút tang thương. Ta đi tới ngồi bên cạnh hắn, tay nhè nhẹ chạm vào bàn tay vẫn đặt trên cuốn sách chính trị và pháp luật của hắn, hắn không động, thật lâu sau, ta hôn lên bờ môi của hắn. Trong lòng khẩn trương muốn chết, tự nói với mình, chỉ một lần này thôi.

Tay của hắn giật giật, lật qua bao phủ lấy tay của ta, nhưng vẫn không mở mắt. Hắn từ từ hôn trả lại ta, tim ta đập như trống đánh!

Đây là nụ hôn đầu của ta, cho Chu Cẩm Trình, mà hắn cũng muốn, ta cảm thấy mỹ mãn.

Chương thứ ba

Một tuần sau, ta chia tay với bạn trai, ta cúi người nói thật xin lỗi. Hắn hỏi ta tại sao? Ta nói mau lớp mười hai rồi, ta muốn cố gắng học tập, ta muốn thi vào Bắc Phương. Hắn cười cười nói, cùng nhau cố gắng. Ta không biết chúng ta có tính là hòa bình chia tay hay không?

Lớp mười hai năm ấy ta rất ít về nhà, căn bản là một hai tháng mới trở về một lần. Có lúc có thể gặp được Chu Cẩm Trình, có lúc không gặp.

Thời điểm gặp phải cũng liền chỉ nói là hai ba câu, tất cả nội dung đều không quan trọng. Hắn càng ngày càng bận rộn, giống như đã chính thức là nhân viên ngoại giao. Ta ở trên TV cũng thấy qua hắn một lần, nghiêm cẩn thỏa đáng, nụ cười thân thiện. Ta tìm mọi cách lên web ghi đoạn tin tức kia vào đĩa, sau này thỉnh thoảng sẽ lấy ra xem một chút.

Thi tốt nghiệp trung học ta cố hết toàn lực, thành tích cùng dự đoán của bản thân không khác nhau lắm. Điền bảng nguyện vọng ta không hỏi Chu Cẩm Trình. Điền xong nguyện vọng, lớp tổ chức ăn cơm cùng ca hát, một đám người bị nghiền ép ba năm chơi đùa đến điên rồi. Ta cũng cùng mấy người trong phòng ngủ uống bia, lúc đi ca hát đều có chút men say.

Ta nhìn đám người đang ầm ĩ trước mặt, trong lòng cũng có chút buông lỏng. Bên cạnh có người đẩy đẩy ta nói: “Thanh Thanh, điện thoại di động của ngươi kêu.”

Ta lấy ra xem, cái tên nhấp nháy phía trên khiến cho tim ta đập mạnh.

Ta đi tới bên ngoài hành lang nghe điện. Chu Cẩm Trình hỏi ta ở nơi nào?

“Đang cùng đồng học đi hát.”

Hắn đáp một tiếng, nói: “Lúc nào thì xong? Ta đi đón ngươi.” Hắn là khẩu khí thương lượng, muốn hay là không muốn thờ ơ.

Ta lần này cắn môi dưới, nói ta ở đâu, “Ngươi bây giờ có thể tới đón ta sao?”

Hắn giống như cười cười, “Được.”

Ta cùng bằng hữu trong phòng hát nói phải đi trước, sau khi khó khăn thoát thân, đến trước cửa lớn KTV chờ Chu Cẩm Trình, chỉ chốc lát sau lưng có người vỗ vỗ ta, ta quay đầu lại, là nam sinh trước kia ta kết giao. Hắn nói: “Đi nhanh như vậy? Ngươi cũng chưa hát.”

“Ta hát không dễ nghe.”

Hắn ngượng ngùng cười một tiếng, nói: “Ta cũng báo đại học Bắc Phương.”

“Viên Bách. . . . . . Thật xin lỗi.”

Hắn xua tay, “Ai, ngươi không có lỗi với ta. Bất quá, Phan Thanh Thanh, bốn năm tới chúng ta ở cùng một thành phố, nếu như ngươi có chuyện gì cần giúp một tay, cần cùng người nói, làm ơn nghĩ đến ta đầu tiên, có thể không”

Nếu như không có Chu Cẩm Trình. . . . . . Ta có thể sẽ thích nam sinh nhiệt tình thiện ý trước mắt hay không? Cũng mặc kệ đáp án như thế nào, giả thiết cũng không có ý nghĩa. Bởi vì ta đã có Chu Cẩm Trình. Tình cảm ta đối với hắn là lệ thuộc vào, là e sợ, là kính ngưỡng, là hy vọng xa vời. Là không người nào có thể thay thế.

Chương thứ tư

Thời điểm Chu Cẩm Trình đến, ta đã ở trong gió đêm đợi nửa giờ. Hắn nói kẹt xe.

Ta nói, ta cũng mới ra.

Lúc trên đường hắn hỏi ta: “Chủ nhiệm lớp ngươi nói ngươi báo đại học Bắc Phương?” .

“Dạ.”

Hắn gật đầu một cái, “Cũng rất tốt.”

Chương thứ năm

Nhưng buổi tối đó hắn lại cùng ta lưu luyến quấn quít. Ta uống rượu, hơi say, nhưng ta hiểu rõ mình thanh tỉnh, thanh tỉnh đi câu dẫn hắn. Ta níu lấy cổ hắn, quấn quít hôn hắn, hắn sửng sốt một chút, không cự tuyệt. Ta khẩn trương toàn thân phát run, nhưng quyết tâm đi dây dưa hắn.

Hắn cười nói: “Tuổi còn nhỏ đã học uống rượu rồi.”

“Ta sắp 20 rồi.”

Một lát sau, hắn nói: “Trước tắm đi.”

Ta mừng rỡ mãnh liệt, nhưng dù sao loại chuyện này chưa từng trải qua, chỉ ở đáy lòng vọng tưởng qua mấy lần, hốt hoảng là khó tránh khỏi. Mà hắn trấn an ta luống cuống, chủ đạo tất cả.

Chúng ta ở trên giường bộc trực thẳng thắn, ta vịn bờ vai của hắn, hắn hôn ngực của ta, ta cắn môi, tròng mắt ướt át.

Thanh âm của hắn trầm thấp, “Thanh Thanh, gọi ta một tiếng.”

Lòng ta hỗn loạn, nói thật nhỏ: “Cẩm Trình, Chu Cẩm Trình. . . . . .” .

Cảm giác được hắn tiến vào thân thể của ta, cảm giác đau khiến cho ta kêu thành tiếng, hắn vuốt tóc của ta, ta mơ hồ nghe được hắn nói: “Đừng khóc. . . . . . Ta chỉ có ngươi.”

Cảm giác đau đớn cùng tê dại truyền khắp toàn thân, ta cảm thấy được mình giống như phiêu đãng trên nước, thỉnh thoảng chìm đắm, thỉnh thoảng lơ lửng. Ta nắm thật chặt chiếc bè gỗ duy nhất có thể cứu ta, “Chu Cẩm Trình. . . . . .”

Ta nhận được giấy thông báo nhập học, ta trúng tuyển, ngày mười tháng chín đến báo danh.

Chu Cẩm Trình thấy giấy thông báo kia thì chỉ nói: “Ngày đó ta đưa ngươi đi.”

Ngày đó hắn không đưa ta đi, hắn có một hội nghị không đi được.

Tự ta sắp lại đồ đạc, thuê xe đến sân bay. Khi máy bay cất cánh ta cũng không nhìn thấy hắn tới.

Chương thứ sáu

Cuộc sống đại học cùng tưởng tượng của không sai biệt lắm, rảnh rỗi, tự do, thích hợp nói yêu đương.

Nhưng ta không giống như khi học cao trung nữa, bởi vì nhớ một người mà ngông cuồng tìm người khác tới thay thế. Như vậy còn tệ hơn. Cho nên ta phần lớn thời gian sau khi học xong đều đi làm thêm.

Chu Cẩm Trình rất ít liên lạc với ta, mà ta cũng thay đổi thành nửa năm mới trở về một lần.

Kì nghỉ đông đầu tiên về nhà, Chu Cẩm Trình bận bịu tiếp đãi những người tới nhà chúc tết, hắn mặc áo sợi thư thích rộng thùng thình, nụ cười ôn hòa ứng phó. Bọn họ cung kính nói: “Chu ngoại giao, sang năm còn xin ngài chiếu cố nhiều hơn nữa!”

Hắn thong dong gật đầu, “Nhất định nhất định.”

Những người đó lúc nhìn thấy ta cũng có chút kinh ngạc, Chu Cẩm Trình nói nàng là cháu gái của ta.

Đêm hôm đó ta vùi ở trong ngực của hắn, ngón trỏ vẽ vài vòng trên ngực hắn. Hắn nhắm hai mắt, kéo tay của ta nói: “Đi tắm rồi ngủ đi.”

Ta rũ mí mắt xuống, sau đó lật người nằm trên người của hắn. Ta hôn ngực hắn, hắn nhíu lông mày, “Thanh Thanh?” Ta cứ thế hôn hắn, lui xuống, lúc đến phần bụng của hắn, hắn dùng tay nâng cằm của ta lên, “Được rồi, đủ rồi.”

Chúng ta trước một khắc vẫn còn ở thân mật nóng bỏng, lúc này lại như cách thiên sơn vạn thủy. Ta cảm thấy lạnh.

Năm thứ hai đại học cùng năm thứ ba đại học, ta chỉ trở về một chuyến vào đêm 30, còn lại đều ở lại Bắc Phương.

Kì nghỉ đông năm thứ hai đại học, Chu Cẩm Trình mang ta đi tham gia tiệc cưới của tỷ tỷ hắn. Người tham gia tiệc cưới cũng không nhiều, hắn dẫn ta đến chỗ ngồi ngồi xuống, “Đói bụng liền chính mình tự ăn, không cần uống rượu.” Hắn nói xong cũng đi đến chào hỏi một nhóm người tây trang giày da ở phía trước. Ta nhìn hắn một chén một chén uống rượu, mang theo nụ cười thăm hỏi những người đó.

Ta nhìn tân nương tử mặc sườn xám, đối với tỷ tỷ của Chu Cẩm Trình ta cũng là phải gọi một tiếng a di. Nhưng dù sao quan hệ quá xa, lại không thường tiếp xúc, cho nên cũng không quen thuộc. Ta nghĩ, nàng cũng không nhận ra ta, bởi vì Chu Cẩm Trình chưa từng dẫn ta đi gặp thân nhân, bằng hữu hoặc là người yêu của hắn.

Ta nhìn những người đang khéo léo thong dong kia, cảm giác mình không chỉ xa lạ mà còn khó coi.

Mà ta ở đây, chẳng qua là vì chờ hắn. Thời điểm rượu hơn phân nửa tuần ta nhìn thấy hắn nhìn một cô gái thanh mỹ mà sắc mặt lạnh lùng, trong ánh mắt luôn luôn thờ ơ của hắn có chân thành cùng thương tiếc.

Ta đột nhiên cười cười, cúi đầu. Ta vuốt mặt của mình, phát hiện mình lại cùng cô gái kia có chút giống, chỉ bất quá, nàng hơn trẻ tuổi, cũng xinh đẹp hơn.

Ta không đợi hắn nữa. Đứng dậy rời khỏi bữa tiệc. Bữa tiệc đang lúc náo nhiệt, nên ta ly khai không người nào phát hiện.

Ta rời khỏi đại sảnh khách sạn thì phát hiện bên ngoài tuyết đang rơi lớn. Ta đưa tay hứng một bông tuyết, nhìn nó tan ra trong lòng bàn tay, lạnh vào tim.

Ta bắt xe về đến nhà mình nấu mì ăn. Gác chân, cuốn chăn mỏng ngồi trên ghế mây gần cửa sổ, nhìn bão tuyết phía ngoài, từng sợi từng sợi mì ăn.

Chu Cẩm Trình trở lại nhìn thấy ta ở đó, không nói thêm cái gì. Trên thực tế, hắn có chút say, cước bộ loạng choạng đi vào phòng tắm, ta nghe thấy bên trong có tiếng nôn mửa.

Ta bỏ chăn trên người ra đi tới cửa phòng tắm, nhìn hắn ói xong, mới tới nâng hắn đến phía dưới vòi hoa sen, sau đó đứng dậy đi rót một chén nước cho hắn súc miệng. Ta cuối cùng giúp hắn cởi quần áo, tắm rửa sạch sẽ. Hắn cười vuốt ve mặt của ta, “Ngươi thật ngoan.”

Hơi nước nóng trong phòng che đi mặt của ta, cho nên hắn đại khái không thấy rõ ta khi đó muốn khóc.

3 comments on “[Đoản văn] Ta giấu ngươi ở nơi sâu nhất trong lòng 1

  1. Pingback: List đoản văn hiện đại hoàn | Vườn Bí

  2. Pingback: List đoản văn hiện đại hoàn | Thượng Quan gia tộc - 上 官 家 族

  3. Pingback: List đoản văn – truyện ngắn (HOÀN) | (◕︵◕)Thiên Nhai(。◕‿◕。)

Comt đi các nàng, cho ta thêm động lực nào!!!!!!!